Tuần trước đi khám bệnh, nhìn cuộc sống của người bệnh tật gắn liền với bệnh viện, cả trăm người chung 1 số phận, chết dần chết mòn. Tao muốn thay đổi, để tránh chung kết cục. Sáng dậy sớm đi bộ, uống thuốc, ăn ngủ điều độ. Đéo sống kiếp hikimori rúc phòng trọ sục cu, ngày ngủ đêm thức, húp mì tôm qua ngày nữa. Nhưng ra ngoài càng làm tao khốn khổ, dằn vặt. Mỗi lần lên trường học lại cùng khóa dưới hay lúc về qua cổng trường cấp 2, cấp 3, nhìn chúng nó nói chuyện cười đùa, lòng tao đau quặn. Bao năm tháng đã đi qua nhưng tao mãi kẹt trong quá khứ, tiếc nuối dằn vặt về 1 cuộc đời bình thường chẳng thể có. Thứ đã đánh mất làm sao lấy lại, khiếm khuyết nhân cách. Vô nghĩa nếu đéo thể làm người. Kiếp lạc loài, lang thang vô định trong 1 thế giới trống rỗng, xa lạ. Chỉ cầu 1 cơn mưa hạt nhân trút xuống, xóa đi mọi thứ.